Được tín nhiệm hay được chủ tin dùng là một vinh dự hay là niềm
tự hào của một người làm công. Được Thiên Chúa tin dùng hay trọng dụng lại càng
là niềm ao ước đối với tất cả những ai đang hầu việc Chúa. Thế nhưng, đâu là
đặc điểm của một người được Chúa trọng dụng; đâu là chân dung của một người
được Chúa tin dùng?
Chúng ta sẽ cùng học biết điều này qua phần chức vụ của tiên tri
Elise, được ký thuật trong sách Các Vua thứ hai chương 2: 1-18
I.
Trung Tín
Với Sự Kêu Gọi Của Mình
Sự kêu gọi của Elise: hầu việc Eli mà
nguyên văn là làm “kẻ rót nước trên tay Eli” (II Vua. 3: 11). Elise được kêu
gọi làm người hầu hạ, phục vụ cho tiên tri Eli. Nói theo ngôn ngữ ngày nay là
đệ tử, là Timothe hay làm người phụ tá.
Như vậy, trung thành với sự kêu gọi của mình cũng có nghĩa là
trung thành với sự kêu gọi của người khác. Chúa Giê-xu đã từng phán trong Tin
Lành Giăng 12: 26 rằng, “Nếu ai hầu việc ta, thì phải theo ta, và ta ở đâu, thì kẻ hầu việc
ta cũng sẽ ở đó”.
Phân đoạn KT này cho chúng ta biết rằng, Eli đã biết trước việc
mình được Chúa cất lên; các môn đồ của các tiên tri cũng biết điều đó và chính
Elise cũng biết. Thật đúng như trong A-môt 3: 7 đã nói: “Chúa Giê-hô-va chẳng có làm một việc gì mà Ngài chưa tỏ sự kín nhiệm
Ngài ra trước cho tôi tớ Ngài, là các đấng tiên tri”. Mọi người đều biết
rằng hôm đó là ngày cuối cùng của Eli, là thời khắc cuối cùng trong chức vụ của
ông.
Trung thành với một chức vụ đang độ sung mãn, đang độ thành
công; trung thành với một hội thánh đang phấn hưng, đang dư dật tiền bạc, … thì
ai cũng có thể trung thành được, nhưng trung thành với một chức vụ đang vào
thời kỳ cuối, trung thành với một hội thánh đang trong kỳ khô hạn thì không
phải ai cũng làm được.
Châm. 20: 6 “Phần nhiều
người khoe khoang sự nhân từ mình; nhưng ai sẽ tìm được một người
trung thành?”
Khi Đức Chúa Giê-xu nằm trong huyệt mộ, các
sứ đồ tản lạc, các môn đồ trốn chạy nhưng có một số phụ nữ vẫn giữ lòng trung
thành với Ngài. Họ trung thành với thầy của mình, dù người ấy giờ đây chỉ còn
là một xác chết mà thôi.
Trung thành với những người mình thích, mình quý, mình kính;
trung thành với những người còn có lợi cho mình thì ai cũng sẵn sàng để trung
thành. Còn trung thành với những người mà mình không thích, không trọng; gắn bó với những người chỉ nhờ vả, chỉ xin xỏ
mình thôi thì phải dụng đến đức tin mới có thể trung thành, mới có thể gắn bó
được.
Có thể có một vài thành viên hoặc một vài người hầu việc Chúa
trong hội thánh của bạn mà bạn không đồng tình với cách làm việc hoặc cách ứng
xử của họ, nhưng vì họ là một phần không thể tách rời được của Hội Thánh mà bạn
đang thuộc về, nên bạn phải học để gắn bó với họ, tôn trọng họ và cộng tác với
họ.
Trung thành với một sự kêu gọi đang kỳ khô hạn, son sẽ; trung
thành với một chức vụ đang vào giai đoạn cuối là một việc khó. Phải nói là rất
khó. Nhưng khó Chúa mới chọn chúng ta.
Nếu Elise không đi cùng Eli đến Giô-đanh mà đồng ý chia tay thầy
ở Ghinh-ganh, ở Bê-tên hay ở Giê-ri-cô thì cũng không ai trách ông được. Vì
chính thầy muốn thế mà. Kinh Thánh ký thuật lại rằng, ba lần Eli nài nĩ với học
trò của mình “ta xin người hãy ở lại đây”.
Về lý thì Elise đã hoàn thành nhiệm vụ - rót nước trên tay thầy.
“Những gì cần làm tôi đã làm và việc đó … không phải phận sự của tôi” – Elise
có thể nói như thế. Hoặc giả, Elise có thể đứng cách xa như môn đồ của các tiên
tri bên này sông Giô-đanh mà chờ đợi giờ của thầy mình chấm dứt. Không, Elise
đã không nói như thế và cũng không hành động như thế. Ông là một tôi tớ trung
thành. Ông trung thành với thầy của mình cho đến phút cuối cùng cuộc đời người.
Trung thành không đơn giản là làm tròn bổn phận mà là thể hiện cái tình – tình
đối với Chúa và đối với nhau.
Bất chấp những lời nói của thầy có thể làm cho mình nản chí, bất
chấp những lời khuyên can của các bạn đồng lao, Elise đã đi với thầy của mình
cho đến lúc cuối cùng. Trung thành là như thế.
Có ai đó trong chúng ta đang ấm áp tư tưởng ra đi; có ai đó
trong chúng ta đang ấm áp tư tưởng “rời bỏ cuộc chơi”, thì khá nhớ rằng, nếu ta
không trung tín với chức vụ của người thì ai dám sẵn sàng gắn bó, sống chết với
ta. Có thể người lãnh đạo của anh chị em không có lời khuyên như Eli đã làm đối
với Elise, nhưng lời nói của họ cũng đã làm anh em nhụt chí. Có thể những cuộc
trao đổi, thông công với bạn đồng lao đã tác động không nhỏ trên anh chị em,
nhưng dù gì đi nữa thì chúng ta cũng cần phải nhớ rằng, mình được kêu gọi để
làm gì và làm điều đó với ai.
Hãy làm cho trọn điều mà Đức Chúa Trời đã ủy thác. Khá nhớ rằng,
trung thành là điều mà người ta trông mong nơi người quản trị. Và trung thành
cũng là phẩm chất của một môn đồ Đấng Christ mà sứ đồ Phao-lô khuyên Timothe
nên tìm kiếm nơi thế hệ kế thừa.
Bạn có đang trung tín với sự kêu gọi của Chúa trên đời sống của
mình? Bạn có đang trung thành với chức phận của những người lãnh đạo thuộc linh
Chúa đặt để trên bạn? – Nếu có, thì việc bạn được Chúa đại dụng chỉ còn là vấn
đề thời gian mà thôi.
Bao nhiêu người trong chúng ta mong muốn trở nên Elise cho dân
tộc Việt Nam? – Hãy luôn là người trung thành: trung thành trong hôn nhân của
mình, trong phận sự của mình và trung thành đối với chức phận của những người
khác, nhất là những người Chúa đặt để trên mình.
II.
Lòng Đói
Khát Thuộc Linh Mãnh Liệt
Elise đã chứng tỏ được lòng trung thành của mình đối với sự kêu
gọi của Chúa, mà cụ thể là trung thành với chức vụ của Eli. Eli nhìn thấy điều
đó. Không điều gì có thể khiến Elise bỏ cuộc. Phước thay cho những người lãnh
đạo có được những người phụ tá, những đệ tử trung thành với chức phận của mình
như thế.
Khi được thầy yêu cầu: “hãy xin điều gì ngươi muốn ta làm cho
ngươi”, Elise ngay lập tức trả lời: “cho con gấp đôi Thần của thầy”.
“Quá tham lam, ngươi là ai kia chớ, trò không hơn thầy, bằng
thầy đã là quá lắm rồi. Đằng này lại xin gấp đôi !”
Khác với Salomon, Elise không cầu xin sự khôn ngoan, ông cũng
không cầu xin chức danh, hay nhờ thầy giới thiệu, gởi gắm mà ông xin quyền năng
đã từng hành động trong chức vụ của thầy mình. Elise xin sự xức dầu. Nhưng
không chỉ là sự xức dầu mà là sự xức dầu gấp đôi. Đó là sự đói khát. Đói khát
Thánh Linh của Đức Chúa Trời.
Thế nhưng, ngày hôm nay trong hội thánh Chúa, kể cả hội thánh Ngũ
Tuần Ân Tứ, nhiều người không còn đói khát Chúa, không còn đói khát quyền năng
của Thánh Linh Đức Chúa Trời.
Châm Ngôn 27: 7 chép“Kẻ no nê giày đạp tàng mật dưới chân mình”. No nê mà giày đạp thì
còn hiểu được, đằng này thiếu đói mà giày đạp thì đúng là đã tới hồi mạt vận
rồi.
Không ai trong chúng ta là không tin rằng Chúa còn làm phép lạ;
không ai trong chúng ta không tin rằng Chúa còn chữa lành cho người bệnh (ốm)
qua việc đặt tay cầu nguyện và hầu hết ai trong chúng ta cũng sẵn lòng bước ra
để người khác, nhất là các tôi tớ Chúa cầu nguyện cho mình. Thế nhưng, không
phải ai cũng còn tin quyết rằng Chúa muốn chữa lành cho mình; không phải ai
cũng còn tin quyết rằng, khi mình đặt tay cầu nguyện cho người bệnh thì người
ấy sẽ được lành.
Nhưng có lẽ nghiêm trọng hơn tất cả là còn quá ít người khao
khát, dốc lòng tìm kiếm ân tứ này để phục vụ cho bầy chiên. Đây chính là lý do
mà phép lạ, dấu kỳ ngày nay hiếm khi xuất hiện trong Hội Thánh Chúa; Đó cũng
chính là lý do mà phần lớn những vị quản nhiệm Hội thánh ngày hôm nay có xu
hướng “tìm chỗ để gởi con”, dầu ai cũng biết rằng giải cứu, cầu nguyện cho
người bệnh là những ân tứ phổ thông, ít nữa là đối với “các trưởng lão của Hội
thánh” (Gia-cơ 5: 14)
Elise không chỉ muốn Thánh Linh Chúa từng hành động trong thầy
mình tiếp tục hành động trong mình mà ông còn muốn Thánh Linh đó hành động bội
phần hơn, tức là với cấp độ, với tầm mức vượt trỗi hơn. Nói cách khác, ông muốn
có một chức vụ thành công gấp đôi thầy của mình. Elise có một tham vọng lớn
lao, nhưng không là tham vọng ích kỷ mà là tham vọng làm vinh danh Chúa giữa
cộng đồng dân Chúa đang dần lìa bỏ Ngài.
Bạn có còn vui thích trong việc chinh phục linh hồn tội nhân hay
là bạn thỏa lòng với 15-20 con chiên mỗi tuần trung tín nhóm lại ? Bạn có còn
muốn mở rộng chức vụ của mình sang làng, xã bên cạnh hay đang tự nhủ trong lòng
rằng, “miễn đủ ăn đủ mặc là thỏa lòng rồi”?
Bạn đang ngồi than thân, trách phận; bạn đang phê phán, chỉ
trích sự sa sút, sự vô tín, xác thịt của bà mục sư này, ông truyền đạo khác hay
đang hạ mình trước mặt Chúa mà ăn năn kêu khóc cho chính tình trạng thuộc linh
suy kiệt của mình?
Nếu hôm nay, người lãnh đạo của anh em hỏi anh em như Eli đã hỏi
thì chúng ta sẽ trả lời người thế nào? – “Xin thầy cho em cái điện thoại di
động, chiếc xe máy, … “ hay chúng ta sẽ tỏ bày cho tôi tớ Chúa lòng khát khao
bỏng cháy về “các sự ban cho thiêng liêng”?
Có thể có người trong anh em có suy nghĩ này: “Eli thì còn có gì
đó để cho chớ còn ông thầy của tui đâu còn gì mà xin”.
Nên nhớ rằng, điều Elise xin không phải là điều Eli có. Eli có
thể chuyển giao sự xức dầu cho Elise nhưng còn chuyển giao gấp đôi thì là vượt
quá khả năng của người. Bởi vì ta không thể cho người khác điều mà ta không có.
Đây chính là lý do mà Eli nói rằng: “ngươi đã xin một việc khó”.
Có thể một số người ngày hôm nay không hiểu được điều này nên đã
quay lưng lại với các ân tứ Thánh Linh; nhiều tín hữu và thậm chí nhiều người
hầu việc Chúa Ngũ Tuần không còn tin vào việc cầu nguyện đặt tay chuyển giao sự
xức dầu, và tệ hơn nữa còn nhạo cười trước việc ai đó nói tiên tri.
Nhiều anh em chúng ta trong các hội thánh truyền thống trong
ngoài nước đang được Chúa thăm viếng; họ vui mừng trong việc nói tiếng lạ và
tập tành vận hành các ân tứ Thánh Linh. Trong khi đó, chúng ta những người Ngũ
Tuần lại trở nên coi thường và thậm chí là chối bỏ quyền phép siêu nhiên đó.
Anh chị em ơi, để có được điều mà chúng ta ngày cho là quá đỗi
bình thường như báp-têm Thánh Linh, ân tứ Thánh Linh, tức là những lẽ thật về
Đức Thánh Linh thì các tôi tớ Chúa đã phải chịu kỷ luật, bị rút phép thông
công, bị liệt vào hàng điên khùng, bị cho là tà giáo. Đừng đánh mất di sản vô
giá mà Đức Chúa Trời ban cho hội thánh chúng ta.
III.
Sẵn Sàng Trả Giá Để Đạt Được Điều Mình Ước
Mong
Mọi sự đều có cái giá của nó. Thế nhưng, có rất nhiều người mong
ước song lại có ít người sẵn sàng trả giá.
Cái giá phải trả đối với Elise là gì? Nếu
ngươi thấy lúc ta được cất lên. Nói cách khác, nếu ngươi học biết cách Thánh
Linh hành động hay nếu ngươi tập chú vào chính Chúa. Nhìn lên.
Ai trong chúng ta cũng biết làm thế nào để đầy dẫy sự xức dầu,
đầy dẫy sự sống của Chúa. Ai trong chúng ta cũng biết được giá trị của sự cầu
nguyện, năng lực của sự kiêng ăn, của việc nuôi mình bằng lời Chúa, … nhưng bao
nhiêu người trong chúng ta còn biệt riêng thời giờ để làm việc đó, bao nhiêu
người trong chúng ta sẵn lòng đáp ứng những đòi hỏi của Chúa để từng trãi được
những điều mình bỏng cháy khát khao.
Elise đã nhận được chiếc áo choàng của Eli, còn bạn và tôi thì
sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét