Ngày nay Dị Giáo Ân Điển đã lan tràn khắp nơi, nhất là các vùng
Đông Nam Á phát nguồn từ Singapore bởi ông Joseph Prince, làm cho nhiều hội
thánh bị xáo trộn qua việc tranh cãi và chia rẻ. Khi xưa ông Marcion đã phổ biến
trong thế kỷ thứ nhì và với cái tên cũ là Tà Giáo Chống Luật Pháp -
Antinominianism (Anti- chống lại và Nomos - Luật Pháp).
Đây là một số điều
dạy dỗ sai lệch của Joseph Prince trong quyển sách "Destined to
Reign" của ông.
1. Ân điển và pháp luật đối lập với nhau (cùng một học thuyết này
được ủng hộ bởi Ông Marcion là kẻ dị giáo trong thế kỷ thứ hai)
2. Ân điển là một chiều và không công bằng (hạ thấp tầm đức tin và
sự vâng lời và hiểu sai về sự Công Bình của Chúa)
3. Cơ Đốc giáo thụ động, dễ giải không phải nỗ lực (nước thiên đàng
ví như nhà trợ cấp phúc lợi thiện nguyện)
4. Cầu xin sự tha thứ tội lỗi là điều không cần thiết cho "tín
đồ"
5. Môi-se và Chúa Giê-xu đã dạy hai giáo lý đối ngược nhau
6. Luật pháp mang lại sự lên án (cho kẻ hung ác) và do đó Chúa Giê-xu
hủy bỏ nó
7. Rao giảng về luật pháp làm cho người ta phạm tội nhiều hơn, do
đó nó không nên giảng dạy tại nhà thờ bởi vì nó sẽ gây tổn hại cho hội chúng của
bạn (thà để cho họ thiếu hiểu biết còn hơn, tôi đoán vậy)
8. Việc ban cho/xưng công bình có nghĩa là chúng ta là công bình
ngay cả khi chúng ta không thật sự là công bình (đang còn phạm tội và chưa ăn
năn)
9. Sự tha thứ là vô điều kiện (Không cần ăn năn tội, không cần sống
thánh khiết theo Thánh Linh v.v)
10. Chúa luôn luôn tức giận trong Cựu Ước và luôn vui lòng trong Tân
Ước
11. Chúa không phán xét các quốc gia về sự gian ác họ
12. Nếu Đức Chúa Trời đoán phạt, các thành phố và các quốc gia ngày
hôm nay, thì Ngài phải xin lỗi Chúa Giê-xu về thập tự giá của Ngài
13. Các tín hữu không hề bị trừng phạt về tội lỗi của họ
14. Chúng ta không bao giờ thực sự ngừng phạm tội nhưng Chúa chấp nhận
điều đó
15. Chúng ta không cần có trách nhiệm hơn với Chúa khi chúng ta biết
nhiều hơn, chúng ta cũng không phải đối mặt với sự trừng phạt lớn hơn nếu chúng
thất bại khi đã được biết sự thật, chúng ta cũng sẽ không đi qua những thử
thách lớn hơn hay khó nhọc hơn khi chúng ta đến gần Chúa
16. Lời của Đức Chúa Trời không tạo ra đức tin, chỉ có Lời của Chúa Giê-xu
17. Lời của Đức Chúa Trời và lời của Chúa Giê-xu không đồng ý với
nhau về một số điều
18. Cơ Đốc nhân không thể phạm những tội lỗi không thể tha thứ (Một khi
đã tin thì đã được cứu đời đời)
19. Một khi đã được cứu, thì được cứu vĩnh viễn (Không một trường hợp
nào người đã một lần tin Chúa có thể bị mất sự cứu rỗi)
20. Phần giảng dạy của Chúa Giê-xu không áp dụng vì nó là "Cựu
Ước" (Họ nói lúc đó Chúa Chưa đổ huyết)
21. Chúng ta không thể dựa giáo lý từ các sách phúc âm vì lúc đó
Chúa Giê-xu chưa sống lại từ cõi chết
22. Phao-lô là thẫm quyền chính về giáo lý (chớ không phải Chúa Giê-xu)
vì ông viết cho hội thánh (Chúa Giê-xu dạy người Do Thái)
23. Xưng tội đối với các tín hữu là "cởi mở" với Chúa,
không phải về sự ăn năn bởi vì tín hữu đã được tha thứ rồi
24. Mặc dù sách Giăng thứ nhất đã được viết cho hội thánh, chương mở
đầu là chỉ cho những người tà giáo Gnostics (Trí huệ giáo) và do đó chúng ta có
thể bỏ qua những sự hướng dẫn về việc cần phải thú nhận tội lỗi của chúng ta
25. Việc xưng tội là không cần thiết bởi vì chúng ta sẽ phải xưng nhận
tất cả các tội liên tiếp vì chúng ta phạm tội liên tiếp (suy luận chúng ta sẽ
không bao giờ ngừng phạm tội)
26. Phao-lô không dạy việc xưng tội
27. Chúa Giê-xu đã chết để cứu chúng ta khỏi giao ước cũ là Cựu Ước
(Giao ước cũ được cho là xấu và đã hủy bỏ, không phải giao ước đời đời và lời hứa
trong giao ước đó không còn áp dụng)
28. Chúng ta không những không nên dạy "luật pháp" từ bục
giảng, chúng ta chỉ nên dạy ân sủng (mặc dù Tân Ước có 1050 mạng lệnh cho các
tín hữu phải tuân theo, chúng ta vẫn nên bỏ qua phần đó)
29. Sự lên án là gốc rễ sâu xa nhất của tất cả các vấn đề của chúng
ta (thực sự lên án được gây ra bởi tội lỗi, vì thế vấn đề sâu sắc hơn là tội lỗi)
30. Lương tâm là xấu vì nó kết án tội lỗi và sự thất bại (nói cách
khác một lương tâm mà HOẠT ĐỘNG thì lương tâm xấu)
31. Đức Thánh Linh không cáo trách chúng ta về tội lỗi hoặc về sự
hình phạt
32. Đức Thánh Linh chỉ cáo trách(nhắc nhỡ) chúng ta về sự công bình
(khi chúng ta phạm tội)
33. Satan thích Mười Điều Răn
34. Luật pháp làm cho Phao-lô bị lừa dối trong tội lỗi
35. Phao-lô vẫn tiếp tục sống trong tội lỗi, nhưng nhận ra rằng ông
đã không hề bị lên án bao giờ
36. Người con hoang đàng không thực sự ăn năn, nó chỉ là lừa gạt cha
mình để được ăn uống
37. Chúng ta không nên nói về sự ăn năn, tội lỗi hoặc sự hình phạt từ
bục giảng, chúng ta chỉ nên nói về sự tốt lành của Chúa
38. Chúa Giê-xu thường xuyên vi phạm luật pháp của Môi-se để giúp những
tội nhân
39. Chúa đã không bảo vệ các tội nhân nổi loạn trong Cựu Ước là những
người bị rắn cắn một cách vô điều kiện, nhưng Ngài sẽ bảo vệ những tội nhân nổi
loạn ("Tín Đồ") trong Tân Ước một cách vô điều kiện
40. Chúa bảo Israel đặt Mười Điều Răn trong hòm giao ước để
"che giấu" luật pháp dưới chiếc ghế ân điển/thương xót
41. Áp-ra-ham đã có một giao ước của ân điển, nhưng Môi-se thì có một
giao của việc làm là giao ước thấp kém hơn
42. Cuộc hành trình từ Ai Cập đến Núi Si-nai là một khoảng thời gian
của ân điển tinh khiết (50 ngày không có hậu quả cho tội lỗi nhưng khi có luật
pháp xuất hiện thì nó phá hoại cái cảm giác "mặc dù đầy tội lỗi nhưng tâm
trí hướng đến sự công chính" và luật pháp làm cho họ bị sống dưới sự nguyền
rủa)
43. Ăn năn không liên quan đến sự khóc lóc vỡ lòng (hoặc xưng tội) về
tội lỗi, nó chỉ có nghĩa là bạn đã thay đổi tâm trí của bạn về một điều gì đó
44. Giáo lý về sự ăn năn khỏi tội lỗi không áp dụng cho các tín hữu
45. Ân điển là một giáo viên nên chúng ta không cần luật pháp
46. Việc giảng dạy về Ân Điển là phương tiện duy nhất của việc truyền
giáo hiệu quả (Không nên đề cập đến luật pháp, sự ăn năn và sự hình phạt tội lỗi)
47. Phaolô dạy và tin rằng tất cả những giáo lý lệch lạc nói trên
48. Phaolô chỉ "nháy mắt" với những tội lỗi tại hội thánh
Côrinhtô, vì họ đã ở dưới ân điển, mà quở trách tội lỗi của hội thánh Ga-la-ti
một cách nghiêm túc bởi vì họ đã dạy về luật pháp
49. "Trật phần ân điển" không có nghĩa là phạm tội, nó có
nghĩa là quay trở lại với luật pháp
50. Nếu bạn dạy về luật pháp, bạn là một "người làm hài lòng
loài người" (!)
51. Việc kiêng ăn là không cần thiết và nó chỉ có trong Tân Ước bởi
vì những người thích hoặc đam mê về việc kiêng ăn cho thêm nó vào trong các bản
sao sau này.
52. Khi Satan cám dỗ Chúa Giê-xu "Hãy biến những viên đá này
thành bánh", Nó thực sự quyến dụ Chúa Giê-xu để có được dinh dưỡng từ
"luật pháp" thay vì tin tưởng vào tình yêu của Chúa (!)
53. Ân điển là tốt ... Ân điển là tốt ... luật pháp là xấu ... luật
pháp là sự rủa sả ... v.v
Họ còn dạy rằng thật ra Chúa vẫn OK với
Adam khi ông phạm tội, Ngài vẫn tìm ông và nói chuyện với ông cho nên tội lỗi
không phải thật sự là vấn đề hoặc sự cản trở trong mối quan hệ với Chúa mà là chính
cảm giác guilty/hổ thẹn mới khiến cho Adam trốn tránh Chúa. Họ cũng cho rằng
huyết của Chúa Giê-xu không làm cho chúng ta ngưng phạm tội nhưng nó xóa đi cái
cảm giác bị tội lỗi cáo trách.
Tôi (Enoch Nguyen) có sửa và thêm lời vào
trong các phần hoặc đơn "()" hoặc gạch chéo "/" để giúp các
bạn hiểu thêm suy luận của họ.
Nhờ các bạn share bài này trong tất cả các
diễn dàn/nhóm Cơ Đốc để cảnh báo cho nhiều người.
Theo facebook Enoch Nguyen